thiết-nghĩ đảng thương gia Bắc-kỳ vào trong ấy buôn bán, phải tổ chức với nhau ra một cơ-quan gì, thí dụ như Phòng Thương-mại, để làm trụ mới được. Người Bắc buôn bán thịnh-vượng như thế, sao không lập ra một phòng Thương-mại Annam, điều ấy không những người mình lấy làm lạ, mà người Pháp như ông chủ báo Eveil Economique là M. Cucherousset cũng lấy làm lạ, và từng nói rằng: « trong lúc ở xứ Đông-Pháp này, chỗ nào cũng có Phòng Thương-Mại Tây, và ở Chợ-Lớn cũng còn có Phòng Thương-mại của Hoa-Kiều, sao người Annam không có lấy một phòng Thương-Mại riêng, để mưu mở mang và bênh vực việc buôn bán của nhau?» Tự người mình không làm chăng? Tự Chính-phủ không cho làm chăng? Cái đó ta không biết, nhưng chỉ biết rằng: người mình bây giờ, cũng có nhiều người đủ tư-cách để chủ-trương riêng một Phòng Thương-mại lắm vậy. Tuy thế, dầu có lập ra được chăng nữa, chỉ nên lập ở Hanoi là chỗ trung-tâm của Thương mại và công nghệ ở ta mà thôi, chứ một số ít người Bắc buôn bán trong Nam; chưa cần gì đến Phòng thương-mại cho lắm. hãy cần lấy một cơ-quan gì như là hội « Thương-gia liên-hiệp » (Syndicat des Commerçants Tonkinois), để bênh vực lấy quyền lợi, khuyến-khích lấy nghề nghiệp cho nhau là đủ, không nữa thì có một tờ báo làm cơ-quan cũng hay.
Giá có được tờ báo, chỉ xuất-bản mỗi tuần lễ một lần, thì cũng có lợi được cả hai mặt: một mặt là làm hẳn ngay như tờ « Thương-vụ chu-san » (La semaine commerciale, 商 務 週 刊), trong chỉ biên toàn tin tầu, giá ngũ-cốc và hàng hóa vật sản của Bắc-kỳ, do một hội buôn nào ở ngoài này làm thông tin cho, như thế thì khiến cho anh em Nam-kỳ ta dễ sự mua dùng hàng Bắc, vì đã có biểu giá rõ ràng, dẫu nhà buôn có muốn tham lam cũng không được; một mặt để giữ gìn lấy danh dự mình, ta nên biết rằng: trong Nam hãy còn một số ít người, hoặc thấy người Bắc làm mất lòng tin, hoặc thấy người Bắc hành-động mạnh,