Thuốc hoàn hồn của Phan Bội Châu
Chương thứ bãy
CHƯƠNG THỨ BÃY

Bài hát chữ « Công-tâm »

Loài ăn mặc ở trong xã-hội, dệt với cày cả gái cùng trai.

Ta no, ta ấm hỏi nhờ ai?

Biết công-đức mọi người nhiều lắm lắm.

Đoàn sinh-tụ xung-quanh trong một đám, no chung nhau mà ấm cũng chung nhau. Ai hơn ai thiệt có gì đâu, tình đồng-chủng nghĩa đồng-châu như-thế cả. Nếu lợi tha tức là lợi ngã, lòng đại-công nên thiên-hạ nhất-gia.

Huống gì chung một con nhà, lẽ nào ích-kỷ mà ra hại người? Lòng tư-lợi trách ai quá chật, riêng một mình đành vất cả đồng bào!

No riêng được đâu, ấm riêng được đâu, vui sướng riêng được đâu, họa lửa nóng nước sâu e thảy thảy! So nặng nhẹ lợi nhân và lợi kỹ, cuộc vuông tròn tính kỷ phải bình-quân. « Kỷ dục lập nhi lập nhân, kỷ dục đạt nhi đạt nhân », mưu hạnh-phúc phải tuân lời Thánh dạy. Việc công-ích khuyên ai chấn-khỉ, lối công-bình xin kẻ giắt-dìu; hang tư hố lợi bao nhiêu, bồi cao thời lấp công sâu ích gì? Cuộc tang-hải vần xây như chớp, giấc chiêm-bao mắt nhắm chẳng bao lâu. Chắc gì vinh, chắc gì quí, chắc gì giầu, phúc công-cộng ngàn thu là phúc lớn. Xương thịt một nhà xuân mạn mạn, non sông muôn thủa phúc đồng đồng. Chữ đại-công xin ai nấy tạc vào lòng, chém tư-lợi sẽ vun trồng công-đức.

Sự nghiệp lớn phải đồng-tâm, đồng-lực, cháu con ta nên thức-tỉnh cho mau! Giắt nhau thoát kiếp ngựa trâu, lợi riêng vất sạch, phúc to rước về. Lời nầy con cháu phải nghe.