Thơ vô đề của Nguyễn Bỉnh Khiêm/7
Cỏ hoa xuân đến cũng đầm hâm,
Thu muộn, ai hay trúc có thơm[1] ?
Thèm, nỡ phụ canh cua rốc ?
Lạnh, đà quen đắp ổ rơm.
Của ta còn để hai kho sách,
Ơn chúa chăng quên một bữa cơm[2].
Có thuở lên lầu ngồi đợi nguyệt,
Một mình uống, lại một mình kham.
Chú thích
- ▲ Mùa xuân thì hoa cỏ đều tốt tươi nhưng khi thu tàn, sang đông chỉ trúc vẫn thơm tho
- ▲ Không bữa cơm nào không nhớ chúa