HÁT MIỄU NÓI

Hỏi gió

Cát đâu ai bốc tung giời?
Sóng sông ai vỗ? cây đồi ai dung?
Phải rằng dì Gió hay không?
Phong-tình đem thói lạ-lùng trêu ai?
快 哉 風 也
Khoái tai phong dã!
Giống vô tình gỗ đá cũng mê-tơi.
Gặp gió đây, hỏi một đôi nhời,
Ta hỏi gió, quen ai mà phảng-phất?
此 是 沱 江 非 赤 壁。
Thử thị Đà-giang phi Xích-Bích,
也 無 諸 葛 與 周 郎[1]
Dã vô Gia-Cát dữ Chu-lang.

Ai cầu phong, mà gió tự đâu sang?
Hay mải khách văn-chương tìm kết bạn?
Gió hỡi gió, phong-trần ta đã chán,
Cánh chim bằng, chín vạn những chờ mong[2].
Nên chăng? gió cũng chiều lòng.

  1. Hai câu thơ này, nghĩa nói: Đây là sông Đà, chớ không phải khúc sông ở miền núi Xích-Bích; cũng không có ông Gia-Cát, ông Chu-Du nào.
  2. Ở sách Trang-tử, con chim bằng đè từng gió mà bay lên, cao đến chín vạn dặm.