Tự tình
của Cao Bá Quát

Giai nhân nan tái đắc[1].
Trót yêu hoa nên dan-díu với tính.
Máy tây-hiên nguyệt gác chênh-chênh,
Rầu-rĩ bất xuân về oanh nhớ.
Phong lưu tài-tử đa xuân tứ[2],
Trường đoạn Tiên-nương nhất chỉ thư[3].
Nước sông Tương[4] một dải nông sờ,
Cho kẻ đấy, người đây mong mỏi.
Bứt-rứt nhẽ trăm đường nghìn nỗi,
Chữ chung tình biết nói cùng ai?
Trót vì gắn bó một hai.

   




Chú thích

  1. Người đẹp khó (gặp) được lần hai.
  2. Tài-tử phong-lưu nhiều xuân ý.
  3. Nàng Tiên đứt ruột một tờ thư.
  4. Tức nước sông Tương-giang, một con sông lớn chảy qua tỉnh Hồ-Nam, rồi nhập vào Động-đình-Hồ.
    Xưa, về đời nhà Chu, có đôi tình nhân là nàng Lương-Y cùng chàng Lý-Sinh gặp nhau, rồi lại xa nhau. Cảm nổi ly-biệt, nàng làm bài thơ, trong bài có câu:
    Nhân đạo Tương giang thâm,
    Vị để tương-tư bạn.

    Tạm dịch:
    Ai bảo sông Tương sâu,
    Chưa bằng lòng mong nhớ.