49. — ĐĨ GIÀ ĐI TU

Tôn-thọ-Tường

TIỂU DẪN. — Ông người Nam-kỳ về đời Tự-Đức, có làm quan; lúc về trí-sĩ làm ra bài này, mượn tâm-cảnh một người đĩ hết duyên, chán trần về Phật mà tả tâm-sự của ông.

Chày kình 1 gióng tỉnh giấc Vu-san 2,
Mái tóc kim-sinh nửa trắng vàng.
Đài cảnh biếng soi mầu phấn nhạt[1],
Cửa không 3 đành gửi cái xuân tàn.
Trạnh niềm hoa liễu vài câu kệ,
An cảnh tang-du 4 một chữ nhàn.
Ngoảnh lại lầu xanh thương những kẻ,
Trầm-luân chưa khỏi kiếp hồng-nhan.

CHÚ THÍCH. — 1. Là chày đánh chuông chùa. — 2. Điển cũ: người đàn-bà thần ở dưới núi Vu-sơn, sáng làm mây, tối làm mưa, hiện vào chiêm bao, xin cùng vua Tống chung chăn gối; sau theo điển ấy nói chuyện trai gái gọi là giấc Vu-sơn. — 3. Là cửa Phật. — 4. Cảnh già ví như bóng mặt trời buổi chiều le-lói ở trên ngọn cây tang-du.

   




Chú thích

  1. Lạt.