Vì sao fải viết sách nầy.

1) Fàm làm việc gì kũng vậy, bất kỳ lớn bé, bất kỳ khó zễ, nếu không ra sức thì chắc không thành kông. Tục ngữ Tàu kó kâu: "Sư-tử bắt thỏ tất zùng hết sức". Sư-tử mạnh biết chừng nào, nếu bắt thỏ thì kó khó gì, thế mà kòn fải dùng hết sức, huống gì làm việc to tát như việc zải-fóng gông kùm nô lệ cho dồng bào, cho nhân loại, nếu không hết sức thì làm sao dược.

2) Lại nhiều ng. thấy khó thì ngã lòng, không hiểu rằng "nước chảy dá mòn" và "kó kông mài sắt kó ngày nên kim". Việc gì khó cho mấy, quyết tâm làm thì làm chắc dược, ít ng.̀ làm không nổi, nhiều ng.̀ dồng tâm hiệp lực mà làm thì fải nổi. Dời nầy làm chưa xong dời sau nối theo làm thì fải xong.

3) Muốn dồng tâm hiệp lực, muốn bền gan thì trước ai ai kũng fải hiểu rỏ vì sao mà fải làm, vì sao mà không làm không dược, vì sao mà ai ai kũng fải gánh một vai, vì sao fải làm ngay không nên ng.̀ nầy ngồi chờ ng` khác. Kó như thế mục dích mới dồng; mục dích kó dồng, chí mới dồng; chí kó dồng, tâm mới dồng; tâm dã dồng, lại fải biết kách làm thì làm mới chóng.

4) Lí luận và lịch sử kách mệnh kó nhiều sách lắm. Fáp nó sợ, nên kấm chúng ta học, kấm chúng ta xem, cho nên dồng-bào ta dối với hai chữ kách-mệnh kòn lờ mờ lắm. Kó ng.̀ biên chép dề xướng ra một chút lại làm một kách rất hồ dồ: hoặc xúi zân bạo dộng mà không bày kách tổ chức; hoặc làm cho zân quen tính ỷ lại, mà quên tính tự kường.

5) Mục dích sách nầy là dể nói cho dồng bào ta biết rõ: (1) Vì sao chúng ta muốn sống thì fải kách-mệnh. (2) Vì sao kách-mệnh là việc chung kả zân chúng chứ không fải việc một hai ng.̀ (3) Dem lịch sử k. m. kác nước làm gương cho chúng ta soi. (4) Dem fong trào thế zái nói cho dồng bào ta rõ. (5) Ai là bạn ta? ai là thù ta? (6) Kách-mệnh thì fải làm thế nào? 6) Sách nầy muốn nói cho vắn tắt, zễ hiểu, zễ nhớ. Chắc kó ng` sẽ chê rằng văn-chương kụt quằn. Vâng! dây nói việc gì thì nói rất zãn tiện, mau mắn, chắc chắn như 2 lần 2 là 4, không tô vẽ trang hoàng zì kả.

Hơn sáu mươi năm nay, dế-quốc chủ-ngĩa Fáp dạp trên dầu; hơn hai mươi triệu dồng bào hấp hối trong vòng tử dịa. Fải kêu to, làm chóng, dể kứu lấy zống nòi, thì zờ dâu rảnh mà vẻ vời trau-truốt!

Sách nầy chỉ ước-ao sao dồng-bào xem rồi thì ngỉ lại, ngỉ rồi thì tỉnh zậy, tỉnh rồi thì dứng lên doàn kết nhau mà làm kách-mệnh.

Văn-chương và hi-vọng sách nầy chỉ ở trong hai chử kách-mệnh! Kách mệnh!! Kách mệnh!!!