Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/34

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 28 —

thực rằng con giết, chớ anh con vốn xưa nay là người lương-thiện, trong bọn nho-lâm đều yêu-quí cả.

Hữu thấy em nói thế, liền thưa với quan rằng:

— Bẩm lạy quan-lớn, em con không biết giết người, nó lành lắm, chẳng qua nó thương con mà nó nhận liều đó mà thôi, quả-thị con cầm dao con đâm con bé ấy, em con không biết sự-tình gì, xin quan-lớn tha cho nó về để nó phụng-dưỡng mẹ hai con cho mẹ con được vui lòng, còn con mới chính là có tội.

Cung lại thưa quan rằng:

— Bẩm lạy quan-lớn, anh con nhận bậy, chớ chính con giết nó, vì con thấy của mà ham, giết xong đưa dao cho anh con cầm, chớ không phải là anh con giết, chẳng qua anh con thương con bé dại mà muốn cứu con, gánh lấy tội đó thôi, chính con mới là có tội.

— Em ơi, sao em nhận chi thế, chính anh là cái thằng tham-sắc hiếp-gian không được mà giết người ta, em còn thương làm gì thằng hung-ác nữa. Bẩm quan-lớn con đây mới thật là có tội.

Hai anh em, anh nhận là anh giết, em nhận là em giết, làm cho xuốt từ quan đến nha, cả bên cơ lẫn bên lệ, không ai biết là người nào giết người, kẻ thì nhận vì tham-tài mà giết, kẻ thời nhận vì tham-sắc mà giết, không biết rằng ai oan ai tội.

Hữu và Cung đều nói phân-vân như vậy. Quan huyện Hoài-yên không biết làm thế nào, mới bẩm đệ cả hồ-sơ và giải cả hai người ấy lên quan Tổng-đốc Cầu-đơ.

Ra đến tỉnh, đông đủ cả quan Thượng, quan Án, quan Thương cùng bên phiên bên niết, hỏi thời hai anh em nhà ấy đều cùng cứ kẻ này khăng-khăng vì tham-tài mà giết, kẻ kia khăng-khăng vì hiếu-sắc mà giết, quan tỉnh cũng lấy làm khó sử, mới bẩm lên quan Kinh-lược. Quan Kinh-lược bèn sức cho đòi người mẹ lên hỏi? Mà cái tiếng hai anh em Lê-Văn-Hữu yêu-mến thương-sót nhau đã lừng-lẫy lên ở Bắc-kỳ, cơ-hồ cả nước Nam đều đã biết, ai nghe cũng lấy làm cảm-động. Trong lúc ấy thời cái ngươi thành-thị