Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/28

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 22 —

kia, tòa án lương-tâm đã xét tội mày rồi, báo cho mày biết rằng không thể nào dung-tha được nữa.» Bấy giờ tôi nghĩ mới biết phàm những tiếng gọi từ lúc lên xe đến giờ thuần-nhiên là những tiếng gọi của Thần Thiên-Lương cả. Tôi biết rằng tội tôi không dung được nữa, mới nhìn lên mặt trời, tôi tự-xử lấy tôi, cho nó đáng cái tội mình và nó khỏi phải những sức vô-hình vật-vã đau-đớn khổ-sở lắm. Anh ơi! nói càng thêm nhục trăm chiều, thời xin anh làm phúc mà đừng phiền chữa chạy làm chi...

Nói đến đấy liền lấy tay móc vào chỗ thương trong bụng rút ruột ra tự-tử chết, không ai cầm giữ được.

Bữa chín giờ hôm 17 Annam tháng giêng năm.... có một cái đám ma rặt người bạn-bầu quen biết đi đưa và người hàng xứ đi xem, tuyệt-nhiên không có một tiếng khóc nào, đưa từ nhà thương Hưng-Yên ra nghĩa-địa, vừa lúc mặt trời mới mọc được ít lâu, sương sa mây ám, có chăng mấy giọt nước trên không rơi đó là giọt lệ thương ai. Than ôi! Chẳng phải nhắc lại các độc-giả cũng biết đó là đám ma ông Phán Lưu-Phan mà ông thầy-thuốc đã vì ông mời các bằng-hữu quan-thân đưa ông ra nghĩa-địa.

Kìa mồ mới ở kia, người xưa nằm đó, khách nay qua lại, ai cũng biết câu truyện của ông, cùng nhau truyền ngôn mãi, bia miệng biết đến bao giờ mòn. Thương thay!

Ôi! Cái uy-quền của ông Thần Thiên-lương! Cái luật-phép của Toà-án Lương-tâm! Phàm người đời làm những điều sằng-bậy, nên sợ khi mình tỉnh giấc mê!