Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


VIỆT THI

56. BỠN CÔ ĐÀO GIÀ

Liếc trông giá đáng mấy mười-mươi,
Đem lạng vàng mua lấy tiếng cười.
Trăng xế nhưng mà cung chẳng khuyết,
Hoa tàn song lại nhị còn tươi.
Chia đôi duyên nọ đà hơn một,
Mà nét xuân kia vẹn cả mười.
Vì chút tình-duyên nên đằm-thắm,
Khéo làm cho bận khách làng chơi.

CHÚ-THÍCH.— Tương-truyền rằng thủa ấy có cô đào tên là Hiệu Thư người đẹp và tính kiêu. Khi ông Trứ còn hàn-vi, muốn gần cô, mới giả làm người kép đi theo cô. Một hôm đi đến chỗ vắng, ông liền trêu-ghẹo, cô không trả lời, chỉ nói một tiếng: Ứ hự! Sau ông làm Tổng-đốc Hải-dương, một hôm có tiệc, cô đến hát, biết ông là người cũ, mới hát rằng:

Giang-sơn một gánh giữa đồng,
Thuyền-quyên ứ-hự, anh-hùng nhớ không?

Ông Trứ nhớ lại và hỏi thì chính là cô Hiệu Thư, ông bèn lấy làm vợ lẻ.

57. TRỜI MƯA ƯỚT ÁO

Thoắt chốc tai nghe một tiếng ồ,
Dần dần ngoài cửa mới đưa vô.
Tưởng rằng gió cuốn màn mây lại,
Ai ngỡ trời tuôn lộc nước cho,
Khi nãy nắng-nôi ra thế ấy,
Bây giờ mát-mẻ biết chừng mô.
Hỡi người ướt áo đừng năn-nỉ,
Có rứa rồi ra mới được mùa.

87