Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


VIỆT THI

Ở với lửa-hương cho vẹn kiếp,
Thử xem vàng-đá có bền gan.
Giận vì nhem-nhuốc toan nghề khác,
Song lệ trời kia lắm kẻ hàn.

CHÚ THÍCH.— Bài thơ này tương truyền là tác-phẩm của ông Trần Khánh-Dư đời Trần, song có người lại nói của một người đời chúa Nguyễn trong Nam. Tuy vậy, không biết đích là của ai, vậy để là Vô danh thị.

147. CUNG-OÁN

Nguyệt lão ghen chi với má hồng,
Triện tàn vắng-vẻ chốn phòng không.
Canh khuya nửa gối trùng eo-óc,
Xuân khóa đầy song, nguyệt lạnh-lùng.
Buồn gợi đèn tàn trơ bóng dáng,
Biếng soi gương sáng sửa bông vòng.
Mảnh tình u-uất khôn bày-tỏ,
Vảy khắp câu-lơn giọt lệ trong.

CHÚ-THÍCH.— Triện tàn là nén hương triện đốt đã tàn.

148. XUẤT THẾ

Thế sự nhìn xem rối cuộc cờ,
Càng nhìn càng ngắm lại càng rơ.
Đánh tan tục niệm, hồi chuông sớm,
Gõ vỡ trần tâm, tiếng mõ trưa.
Chu-tử ngán mùi, nên ấm vải,
Đỉnh-chung lợm giọng, hóa chay ưa.
Lên đàn cứu khổ, toan quay lại,
Bể ái trông ra nước đục lờ.

CHÚ-THÍCH.— Chu-tử là màu đỏ và tía, ý nói sự vinh-hoa phú-quí.— Có người nói bài thơ này là của bà sư ở chùa Non-nước, em gái vua Minh-mệnh.

121