Lại thường đọc câu thơ Minh nhân: Văn-chương thiên cổ sự; đắc thất thốn tâm tri.
Dịch ý: Văn-chương việc nghìn đời, hay dở chỉ lòng biết.
Xem cả hai câu ấy, thì bảo văn-chương là một việc có giá trị hay không? Vấn-đề ấy, thực khó giải-quyết. Chúng ta muốn bàn đến tương lai, phải xét ở dỉ-vãng; muốn phán đoán người đời nay, phải trông gương ở người đời xưa. Kìa như Dương-Hùng ở đời Tây-Hán, làm nên sách Thái-huyền, sách Pháp-ngôn, chẳng phải là một nhà văn-chương hay sao? Mà chỉ vì làm quan Đại-phu cho Vương-Mãng, ba chữ Mãng-đại-phu khiến cho Dương-Hùng thành ra một người ti-bỉ, mà sách vở của Dương-Hùng làm ra, ít người xem đến.
Thái-Mao ở đời Đông-Hán, in xoạn hết cả cửu kinh, làm nên văn bia ở trước nhà Thái-học, chẳng phải là 1 nhà văn-chương hay sao? Mà chỉ vì thất thân với Đổng-Trác, danh nhơ tiết nhục, đến nổi đời sau không ai nhắc tới.