Trang:Tuyet hong le su.pdf/79

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 75 —

Chập tối hôm nay thấy Bằng-lang chạy tót đến vất một cái gói trên bàn, rồi chạy mất. Mở xem thì thấy một cái khăn tay bọc một tập thơ, một nắm tóc, và một cái tờ. Tập thơ ấy tức là tập thơ Thạch-đầu ký mà Lê-Ảnh mượn của tôi ngày trước. Mở thư xem; thư rằng:

« Anh là người đa-tình, tôi vẫn muốn vì anh mà chết vì tình, nhưng tự nghĩ thân mình:

Cành hoa có chúa xuân rồi,
Gió đông khôn lẽ bán đào mua mai.

nên phải tính một cách như thế, thật là một sự rất phải. Ai ngờ mà lại thành ra sự lầm. Vì anh thật đã biết bụng tôi, nên dù bao nhiêu sự khó nhọc, bao nhiêu sự trách-oán, tôi cũng không dám từ. Bây giờ xem cái tờ của anh thì thật là anh chưa biết bụng tôi. Than ôi! Hà-lang ôi! tôi với anh cũng lầm vì tình. tôi chưa từng để lầm cho anh, anh cũng chưa đến nỗi để lầm cho tôi. Bây giờ anh bảo tôi làm lầm anh, thì tôi còn nói làm sao được nữa? Thôi anh ơi! tôi đã làm lầm anh rồi, tôi không dám lại làm lầm anh lần nữa. Anh thì oán tôi mà tôi thì vẫn không dám oán anh. Nửa năm trời một cuộc tương-tư, rút lại cũng là một giấc mộng. Hà-lang ôi! thôi từ nay ta tuyệt nhau nhé? Tập thơ này xin lại trả anh để cắt cái mối tình của nhau; nắm tóc này xin biếu anh để tỏ lòng đau-đớn và lưu lại một vật kỷ-niệm cái tình của nhau. Tôi bây giờ phụ người nhiều lắm, phụ người sống, phụ người chết, phụ anh, phụ Quân-Thiến, phụ người đã vậy, lại phụ mình biết chừng nào! Từ nay trở đi, một quyển kinh, một cái mõ, xin sám-hối cái tình duyên xưa. Trong cuộc đời bao nhiêu những sự vui, sự buồn không dám hỏi đến nữa. Xin anh liệu đấy. Thằng Bằng-lang cũng không dám nhờ anh nữa: đời cua cua máy, đời cáy cáy đào, cứ mặc kệ nó cũng được.

« Xưa nay sắc tức là không, chắc gì trước mắt; thảng-hoặc tình còn chưa hết, xin hẹn kiếp sau!

« LÊ-ẢNH kính thư ».

Tôi xem hết cái tờ ấy gục đầu xuống cái gối xếp, nước mắt chứa-chan không thể nào nhịn được. Cố ngóc dậy, vớ lấy tờ giấy trắng, rồi cắn đầu ngón tay lấy máu viết một cái tờ đáp lại như sau này: