Trang:Tuyet hong le su.pdf/77

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 73 —

Chị ơi! Chị ơi!

Hoa lê rụng hết chỉ còn cành!

VI

Em toan thương người hóa thương mình,
Vì ai dắt díu cái giây tình?
Trăng kia cũng chả nên tròn nữa,
Hoa nọ không người cũng vẫn xinh;
Đời người đã bỏ quyền thân-thế,
Bao nhiêu hạnh-phúc thôi cũng đành;
Bi-ca mấy khúc kìa trời đất,
Mặt trời mặt trăng đứng chênh-vênh!

Tôi nghe dứt lời ca, thôi chết rồi! thảo nào mà bỏ học, cái việc này thật là Lê-Ảnh khéo quá hóa vụng!

Trống đánh ngược kèn thổi xuôi, cái sự nhân-duyên ép uổng; trỏ một đường đi một nẻo, trách người thu-xếp loanh-quanh.

Cái tâm-sự của Quân-Thiến, tôi nghe lời ca mà cũng đủ biết. Huống-chi Lê-Ảnh với Quân-Thiến ăn ở một nhà, đêm ngày đôi bóng, há lại không biết hay sao... mà làm sao không thấy Lê-Ảnh đưa tin cho tôi biết. Mà lạ quá, đưa cho Lê-Ảnh bài thơ đã sáu bảy hôm nay cũng không thấy họa thì chắc là cũng khốn-đốn lắm, muốn viết giấy sang hỏi, nhưng lại sợ động lòng Lê-Ảnh. Đến hôm nay đã tiếp được thư Lê-Ảnh như sau này:

« Tiếp được bài thơ của anh non 10 ngày nay chưa làm được chữ nào họa trả anh, chắc anh cũng lấy làm quái lạ. Nhưng tôi muốn từ nay trở đi tôi với anh thôi không chơi cái nghề văn-thơ ấy làm gì nữa. Than ôi! Hà lang ôi! Anh có biết mấy ngày hôm nay tôi tan gan nát ruột, lại hãm thân vào cõi lo sầu phiền não này không?

« Cái việc tôi bàn với anh vẫn tưởng để đền cái hạnh-phúc cho anh, mà cũng vì Quân-cô kén rể; bây giờ mới biết là cái sự lầm quá. Khi Quân-cô mới về thì xem ý cũng còn nửa xong nửa ngại. Sau tôi tán-thành mãi mới bằng lòng. Ai ngờ đến lúc việc xong thì thấy Quân-cô đối với tôi biến hẳn ra cách khác. Đến bây giờ cũng chưa thấy tươi cười; vả lại tự-nhiên vô-cố mà bỏ học, tôi khuyên mãi thì gay-gắt mà đáp rằng: — Làm thân con gái mà đi học thì chỉ học lấy chữ