Trang:Tuyet hong le su.pdf/6

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

II

Sau khi quyển (Tuyết-Hồng Lệ-Sử) ra đời, chắc duyệt-giả phải chia làm hai phái, một phái yêu tôi, một phái rõ tôi, yêu tôi thì nói rằng: Sách này là cái văn đău lòng của Trẩm-Á, rõ tôi thì nói rằng: Sách này là cái tranh truyền thần của Trẩm-Á, người yêu tôi bảo thế, tôi cũng xin cảm ơn; người rõ tôi bảo thế, tôi cũng xin vâng nhận. Nghĩa là không cứ người yêu tôi, người rõ tôi, ai cũng công-nhận cho tôi là tình chủng, tôi có thật được là tình chủng hay không, thì tôi chưa dám chắc, nhưng người ta đã cho tôi là tình-chủng, thì tôi việc gì mà phải chối

Gần đây các nhà làm tiểu-thuyết nhiều lắm, hoặc nói cái tình tốt đẹp. hoặc nói cái tình xót xa, chuyện nào cũng hay cả, đem so với sach của tôi, thì có giống nhau chút nào đâu. Chuyện tình tốt đẹp tôi đã không làm được, mà chuyện tình xót xa phổ thông như người ta, tôi cũng không làm được, mà lại đi làm một chuyện tình hão hão huyền huyền, dở dở dang dang, nhạt nhạt nhẽo nhẽo, rầu rầu rĩ rĩ như thế này, thế thì có phải thật là tôi không biết nói chuyện tình hay không? Tôi có định cắt đỏ và xanh khoắng bút với mực, theo sau lưng các nhà tiểu-thuyết để làm một cái phong-lưu nõn-nường, rền rĩ giận dỗi làm gì đâu. Thật cái văn của tôi, là những các nhà tiểu thuyết đang tùng-sinh, đang hăng hái, đã chán không buồn nói đến, thì tôi mới làm, thế mới biết cái bụng tôi nghĩ một thân một mình, riêng về nghề văn-tự, xin duyệt-giả đừng đem hai chữ tiểu-thuyết mà đặt tên sách của tôi, nếu cho sách tôi cũng như một quyển tiểu-thuyết, thì tôi xin vất bút mà thở dài Người xưa đã có câu rằng:

Ba năm mới nghĩ xong hai câu,
Cất lên một tiếng đâu hàng châu,
Tri-âm nếu không thưởng-thức đến,
Núi cũ xin về nằm với thâu,

Vậy tôi cũng xin mượn câu thơ ấy để đề vào sách của tôi.

TỪ-TRẨM-Á