Trang:Tuyet hong le su.pdf/24

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 20 —

« Trước tôi không cho anh mượn, là vì anh là người thương-tâm còn nên xem văn thương-tâm này làm gì, nhưng anh cứ cố ăn hiếp mà đòi mượn mãi, nên tôi không dám trái lòng của anh; vậy xin đem trình, xem xong thì đốt đi nhé! »

Đỗ mục Thu nương chửa hết duyên,
Ngọn đèn giọt lệ, soạn thơ tiên;
Thông-minh ngán nỗi cành hoa bạc,
Gặp-gỡ nhau đây bóng nguyệt tàn;
Dòng nước xin thề cùng nợ cũ,
Nén vàng khôn chuộc cái thanh-niên;
Một đời trải mấy lần thương nhớ,
Vá giận cho trời đã mấy phen!

Từ khi tôi khỏi bệnh, cứ mỗi ngày hai lần lên trường dạy học, vẫn phải kiêng không dám uống rượu nữa.

Chủ-nhân cũng biết ý thế, nên mỗi bữa chỉ bưng cơm lên mà không thấy đưa nậm rượu nữa.

Hôm nay là ngày hạ-chí, trong tràng nghỉ học, bữa cơm chiều, lại thấy Thu-nhi xách nậm rượu lên cùng những các thứ hoa quả và rau ghém.

Tôi hiểu ngay rằng: — À! hôm nay là ngày tết hạ-chí, nhà có cỗ, phải rồi!

Uống mấy chén rượu xong, mệt rồi nằm, vừa mới chợp đi, thấy có người đánh thức dậy, mở mắt ra thì là Bằng-lang.

Tôi bảo rằng: — Ô hay! Bằng-lang mày nghịch gì thế, để yên cho thầy ngủ.

Bằng-lang không trả lời, tay chao cho tôi một mảnh giấy con, tôi vội mở ra xem thì chỉ thấy viết có mấy chữ rằng: « Anh có quyển Thạch-đầu-ký cho tôi mượn một lúc. »

Tôi vội-vàng tìm quyển sách ấy, đưa cho Bằng-lang rồi lại nằm.


Tháng tư

Hôm nay là ngày thứ năm, lệ phải đưa học trò đi chơi tràng học Nga-hồ, Lý sinh thì đưa học trò đi bộ, mà tôi thì đi thuyền. Mãi đến tối mới về đến nhà, ăn cơm qua-quít rồi vội vàng đi nằm. Vừa toan mở cái chăn để ngủ thì thấy