« Nếu sẵn lòng với nhau, thời trên mây xanh dưới suối vàng, chắc cũng có lúc gặp, nhờ Nguyệt-lão chua sẵn vào sổ nhân-duyên, kiếp sau để đành lòng. Lê-Ảnh không phải là vô-tình, cũng không phải rằng không hiểu bụng người tri-kỷ, chỉ sợ rằng, dây tình mắc-míu gỡ mãi không ra, họa sau này bao nhiêu cái sợ-hãi, bao nhiêu cái phiền-não, bao nhiêu cái khốn-nạn, chẳng qua tại má-hồng hương nhạt, áo xanh giọt lệ ướt đầm mà thôi, thật cũng không thú gì cho Lê-Ảnh và cũng không có thú gì cho chàng nữa.
« Còn sự chàng muốn xem cai tập thơ của Lê-Ảnh, thì thật quê-mùa lắm, không hay-ho gì cả nếu đã thương nhau cho phép làm học-trò để tập học văn thơ, thì xin nhập-môn thầy may có lẽ cũng không đến nỗi cầm ngược quyển sách
« Khối tình một mảnh con con,
« Viết ra mực hết hãy còn lệ rơi.
Ôi! người này lại tài thế này ư? Không trách xấu số là phải. Một bức thư này thật như dắt tay mình vào đất đoạn-trường. Thôi từ nay trở đi hai hàng nước mắt của tôi không lo gì không có chỗ vẩy xuống nữa.
Đa tình ta lại biết ta,
Một lời tri-kỷ ấy là yêu nhau.
Tôi không phải là với ai cũng đa-tình, tuổi ngoại hai mươi, vợ con chưa có, chắc cũng có người ngờ lòng tôi, nhưng thật lòng tôi mang sầu mua giận sao qua, bụi hồng mù-mịt ai là tri-âm; một khối tình si, chỉ muốn bán cho người tri-kỷ... Trong Khuê-các mà mấy năm nay không gặp ai cả, sao bây giờ may gặp được Lê-Ảnh. Trời ơi! mừng lắm, quí-hóa lắm, nhưng mà: Chúa xuân đành đã có nơi, cành hoa đã bẻ cho ai cầm rồi! Sao tôi còn giấy-má đi lại làm gì nữa, đem cái tình dùng vào chỗ không đáng dùng, không biết sau này kết-cục ra làm sao, tôi đã toan thu cái tình về mà sao thu lại cứ không được nữa. Than ôi! gặp người tri-kỷ đã quí lắm gặp người tri-kỷ mà là bạn gái lại càng quí lắm. Thôi, tôi cũng liều cái thân này để đánh nhau với tình phen này. Tôi đang nghĩ lẩn-quẩn, tay nhắc cái nghiên mực lên thì thấy có bài từ ở dưới gậm.