Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/99

Trang này cần phải được hiệu đính.
103
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Lược dịch:

LÁ NÚI

Lưng không bát-ngát bốn bề,
Thu sang ngập úa, xuân về rợp xanh,
Chim kêu ríu-rít đầu cành,
Tà dương bóng ngả chênh-chênh ngàn đoài.

Hai người ham-mê nhau quá, ngoài cái thú vui sướng trước mắt, không còn nghĩ đến điều gì. Xưa nay vui quá dễ sinh buồn, sự đó có gì là lạ. Năm Kỷ-sửu (1349), nàng quả vì có thai rồi ốm, lay lứt từ mùa xuân đến mùa hạ, ngồi lên nằm xuống, đều tất phải có người đỡ vực. Sư Vô-Kỷ vốn không biết thuốc, lại không biết đường chạy chữa, khiến nàng sau phải quằn-quại chết ở trên giường cữ. Vô-Kỷ xót thương vô hạn, quàn nàng ở cuối mái hành-lang phía tây, sớm tối vỗ vào áo quan mà khóc rằng:

— Em ơi, em vì anh mà chết một cách oan uổng. Nếu anh được theo em cùng chết, anh rất sẵn lòng, khỏi để em vò-võ một mình ở nơi chín suối. Huống em bình sinh vốn thông tuệ, khác hẳn với mọi người thường, nếu có linh-thiêng, xin sớm cho anh được theo về dưới đất; anh không muốn lại trông thấy sư cụ Pháp-Vân nữa.

Sau mấy tháng Vô-Kỷ cũng vì nhớ thương mà thành ốm, lai nhai đến nửa năm trời, bỏ cả cơm cháo. Một đêm thấy Hàn-than hiện đến bảo rằng:

— Thiếp buổi trước ngàn dâu xế bóng, cửa Phật nương mình; đáng cười thay chưa dứt lòng trần, thêm ngán nỗi còn vương nợ nghiệt; đài Dao mệnh dứt, đến nỗi chia bay; sống còn chưa được thỏa yêu đương, chết xuống sẽ cùng nhau quấn-quít. Mong chàng hiểu câu kệ lục-như[1] bỏ cõi


  1. Kinh Phật có một bài kệ nói hết thảy việc đời đều như mộng, như huyễn, như bọt, như bóng, như sương, như điện, người ta gọi là kệ lục-như.