ở cung Tử-vi, vẫn cùng nhau thân-cận. Một hôm, Thượng-đế bãi triều, bảo với quần-tiên rằng: « Các người ai bằng lòng xuống chơi xem hạ-giới, lĩnh chức tể-tướng hơn mười năm? ». Quần-tiên đều trông nhau chưa ai nói gì thì ông vui-vẻ vâng lời. Thượng-đế phán: « Ừ đi đi. Thú vui ở nhân-gian chẳng kém gì ở Thiên-tào, đừng nên cho chốn trần-hoàn là chật hẹp ». Bấy giờ tôi đứng chầu một bên, cho nên được biết rõ lắm.
Nói rồi đạo-nhân đưa cho Dương Thiên Tích một hạt linh-đan. Dương uống xong thì thấy tâm-hồn tỉnh sáng, dần dần nhớ ra hết những việc kiếp trước. Rồi ông nói:
— Lai-lịch của tôi, tôi đã được nghe qua. Còn ông, sao ông lại ở dưới đời này?
Đạo-nhân nói:
— Tính tôi tềnh-toàng, lại hay uống rượu, nên Thượng-đế ngài quở-phạt và đày xuống trần đã gần được ba kỷ nay rồi. Nay kỳ đày đã mãn, lại bổ vào chức cũ ở chốn tinh-tào; vì cùng ông có tình cố-cựu, nên đến qua thăm một chút.
Ông Dương lại hỏi về câu chuyện Ô-tôn. Đạo-nhân buồn-rầu không vui, bảo đuổi tất cả mọi người ra rồi nói:
— Sau 5 năm nữa, ông có việc đi bể, tôi e bấy giờ sẽ gặp một tai-nạn rất lớn.
Ông Dương hỏi vì tội-lỗi gì mà gặp phải tai-nạn. Đạo nhân nói:
— Ông làm Tể-tướng, kể thì không có lầm-lỗi gì. Chỉ có rằng tại chức lâu ngày, hay yêu người này ghét kẻ khác. Nay thì sự thù-oán đã sâu-cay lắm, hồn oan đã đầy-rẫy ở ngoài đường rồi.
Ông nói:
— Vậy thì muốn tránh vạ nên như thế nào?
Đạo-nhân nói:
— Không ngại. Tôi vốn tên là Quân Phòng.