Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/253

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
257
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Dĩ-Thành nói:

— Ta văn võ kiêm toàn, dù hèn cũng làm tướng được. Nhưng u-minh cách trở, còn bà mẹ già thì sao?

Chúng quỷ nói:

— Không; chỉ xin Sứ-quân giữ sự uy-nghiêm, ban cho hiệu-lệnh. Chúng tôi ban ngày thì chia khu ở tản, đến đêm thì sai viên bẩm-trình. Không dám phiền ngài phải trở về chín suối.

Dĩ-Thành nói:

— Nếu bất-đắc-dĩ dùng đến ta, ta có sáu điều làm việc, các ngươi phải thề mà tuân theo mới được.

Chúng đều vâng dạ, nhân xin đến đêm thứ ba tới chỗ đó lập đàn. Đến kỳ, chúng quỷ đều lại họp. Có một tên quỷ già đến sau, sinh sai đem chém, ai nấy đều run sợ. Sinh bèn ra lệnh rằng:

— Các ngươi không được coi khinh mệnh-lệnh, không được quen thói dâm ô, không quấy-quắc để làm hại mạng của dân, không cướp-bóc và phải cứu nạn cho dân, ban ngày không được giả hình, ban đêm không được kết đảng. Nghe mệnh ta thì ta làm tướng các ngươi, trái mệnh ta thì ta trị tội các ngươi. Nghe rõ lời ta, đừng để hậu hối.

Đó rồi bèn chia bọn chúng ra từng bộ, từng tốt, bảo phàm có điều gì hay dở, phải đến bẩm-trình.

Như vậy được hơn một tháng, một hôm đương lúc ngồi nhàn, Dĩ-Thành thấy một người tự xưng là sứ-giả của Minh-ty, đến xin mời chàng đi. Dĩ-Thành toan lảng tránh, thì người ấy nói:

— Đó là mệnh-lệnh của đức Diêm-vương. Vì ngài thấy ông là người cương-nghị, định đem phẩm-trật tặng cho, chứ không làm gì phiền ông đâu, đừng nên từ chối. Có điều là xin để cho ông được rộng kỳ-hạn, ông sẽ tự đến, tôi đợi ông ở dọc đường.