Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/123

Trang này cần phải được hiệu đính.
127
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

委 地 殘 紅 半 綠 苔
Ủy địa tàn hồng bán lục đài
却 笑 劉 郎 輕 出 洞
Khước tiếu Lưu-lang khinh xuất động,
臨 風 幾 把 玉 書 開
Lâm phong kỷ bả ngọc thư khai.

Dịch:

Mặt suối hoa đào lặng-lẽ trôi,
Rêu trùm sắc thắm uổng pha-phôi.
Lưu-lang biệt động sao khờ mấy,
Thư ngọc buồn tênh giở mấy hồi.

Như Từ từ khi bỏ nhà đi, thấm thoát đã được một năm, ao sen đã đổi thay màu biếc. Những đêm sương sa gió thổi, trông thấy trăng dòm cửa sổ, sóng tóe đầu giường, đối cảnh chạnh lòng, một mối buồn bâng-khuâng, quấy-nhiễu khiến không sao ngủ được. Một hôm trông ra bể, thấy một chiếc tàu buôn đi về phương nam, Từ trỏ bảo Giáng-Hương rằng:

— Nhà tôi đi về phía kia kìa, song biển cả trời xa, chẳng biết là ở tận đâu.

Rồi nhân lúc rỗi, chàng nói với nàng rằng:

— Tôi bước khách bơ-vơ, lòng quê bịn-rịn, lệ hoa thánh thót, lòng cỏ héo-hon, dám xin thể tình mà cho được tạm về, chẳng hay ý nàng nghĩ thế nào?

Giáng-Hương bùi-ngùi không nỡ dứt. Từ-lang nói:

— Tôi xin hẹn trong một thời-kỳ bao nhiêu lâu, để về cho bạn bè gặp mặt và thu xếp việc nhà cho yên, sẽ lại đến đây để với nàng cùng già ở chỗ làng mây bến nước.