Trang:Tran ai tri ky.pdf/13

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12
truyện thế-gian

— Thế tức là anh thợ giặt ấy?

— Phải, chính hắn lại tự nói truyện. Nghe hắn vẫn tự đắc rằng ở đời được một người tri-kỷ là vợ, cho nên chị kia dẫu già, mù mà anh ta lại càng quí lắm.

— Như thế kể cũng tri-kỷ thật. Không cứ lúc ở Hà-Nội chốn đi, lúc nuôi nhau ở Lào-Cai; lại như lúc giầu có ở Hải-Phòng mà ăn chơi cho hết nghiệp, rồi cùng đi chơi tiêu-dao với nhau, chỗ đó mới thật là tri-kỷ: chưa thấy có người đàn-bà nào coi rẻ sự giầu có đến như thế. Nghe cái truyện anh thợ giặt này, lại nghĩ đến câu: « Tráng bất như nhân, không phụ thử giang hồ chi khí; thế tồn tri-kỷ, hoặc tại hồ chi phấn chi hương ».

— Ừ, hai câu ấy vào anh thợ giặt này được.

— Thế, truyện này Bác định đề là gì?

— Tôi định gọi là « Trần-ai tri-kỷ », lấy hai chữ « tri-kỷ » của anh thợ giặt nói ra.

— Độ bao giờ Bác soạn xong?

— Cứ kể thời chỉ có bốn hồi: hồi thứ nhất là ở Hà-Nội; hồi thứ hai là ở Lao-Cai; hồi thứ ba là ở Hải-Phòng; hồi thứ tư là ở Nam-Định; nhưng soạn cho ra truyện được, cũng thấy khó lắm.

— Dẫu viết thế nào thời cái truyện nó cũng chỉ có thế. Tôi cứ những đoạn văn của Bác đã chép đây, cùng là nhời Bác nói truyện, để rồi tôi thử vịnh chơi một bài thơ; Bác xem liệu có dùng được thời bao giờ Bác soạn xong truyện mà đưa in, in chơi vào sau truyện, làm thơ của thế-gian cho vui.