Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.




thuốc hoàn-hồn

nồng, khi cười nói đàn nam chen nhịp bắc; ưu đồng ưu, mà lạc đồng lạc, gánh giang-san anh vác với em nâng: « đễ » nầy có phúc gì bằng, một đoàn hòa-khí trăm tầng đài xuân.

Trách những kẻ, bất-nhân sao chẳng nghĩ, nỡ đành lòng đồng-khí tương-tàn! Một câu giở, một tiếng giận, một lời hờn, nỡ xương thịt, ruột gan mà chểnh-mảng. « Bình-địa vô đoan, phiêu nộ-lãng », tình thiên bất-trắc khỉ âm-vân, há phải rằng kẻ Việt với người Tần, mà nọ béo kia gầy cho đã ghét?

Tội « bất-đễ » thiệt là giây oan-nghiệt, cháu con ta phải biết chừa mau, một thuyền chung mũi lái chia nhau dầu sóng gió bao nhiêu ta chẳng sợ. Con cháu ta là con cháu cả, hồn tổ-tiên mong thượng hạ nhất tâm.

Lời nầy ghi ức muôn năm!

CHƯƠNG THỨ BÃY

Bài hát chữ « Công-tâm »

Loài ăn mặc ở trong xã-hội, dệt với cày cả gái cùng trai.

Ta no, ta ấm hỏi nhờ ai?

Biết công-đức mọi người nhiều lắm lắm.

Đoàn sinh-tụ xung-quanh trong một đám, no chung nhau mà ấm cũng chung nhau. Ai hơn ai thiệt có gì đâu, tình đồng-chủng nghĩa đồng-châu như-thế cả. Nếu lợi tha tức là lợi ngã, lòng đại-công nên thiên-hạ nhất-gia.

Huống gì chung một con nhà, lẽ nào ích-kỷ mà ra hại người? Lòng tư-lợi trách ai quá chật, riêng một mình đành vất cả đồng bào!

No riêng được đâu, ấm riêng được đâu, vui sướng riêng được đâu, họa lửa nóng nước sâu e thảy thảy! So nặng nhẹ lợi nhân và lợi kỹ, cuộc vuông tròn tính kỷ phải bình-quân. « Kỷ dục lập nhi lập nhân, kỷ dục đạt nhi đạt nhân », mưu





7