Bóng rớt nước xanh thầm quyến dỗ!
Gió ghen cánh đỏ thổi lao xao!
Hoa bay mỏi mệt kề bên lái.
Gió thổi, nước xô đều đáng ngại;
Lòng khách rơi vào ghét lẳng lơ,
Bẽn lẽn rõ-ràng không chịu tới!
Ướt dầm bay chậm nửa chừng không!
Vướng cỏ. sa bùn nhẹ tựa lông!
Liếc mắt chuồn-chuồn tránh sáo-sậu!
Hững-hờ ong, bướm đã sinh lòng!...
CCCXLVIII. — NHẠN VỀ
Hoa nở lìa mây Sở.
Sương sa biệt đất Hồ
Động-Đình đàn cất bổng,
Kinh, Vị bóng bay đua.
Ải Bắc mây xuân rợp,
Miền Nam ánh nắng thu.
Phải cung kêu rã cánh.
Sốt ruột khách giang-hồ.
CCCIL. — GIANG NAM GẶP LÝ QUY NIÊN.[1]
Bên nhà Thôi-Cửu thường nghe mãi!
- ▲ Một người danh ca.
339