Trang:Thơ Đỗ Phủ, Nhượng Tống dịch.pdf/339

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

TRONG NGÀY NHÂN-NHẬT[1]

« Mở coi trong cặp giấy, soát những món sót lại, được bài thơ « Nhớ nhau trong tiết Nhân nhật » của quan Thường-Thị Cao-Thích ngày trước, gửi cho khi ở Thành-Đô, hồi ấy Cao làm Thứ-sử châu Thục. Đọc trọn bài thơ, lệ sa đầy giấy. Từ khi gửi thơ đã hơn mười năm. Không nhờ còn mất, lại sáu, bẩy năm rồi! Già ốm nhớ cũ, đủ rõ đời sống thế nào!.. Hiện nay trong bốn bể, kể bạn quên hình hài, chỉ còn có Hán-Trung-Vương Vũ. cùng Kinh-Sứ-quân Siêu-Tiên ở Chiêu Châu là còn sống. Yên mà không gặp, tình hiện ra lời. Ngày hai mươi mốt tháng giêng năm Đại-lịch thứ năm, đáp theo bài ấy của ông Cao, nhân gửi cho Hán-Trung Vương cùng em Kính »

« Thục châu từ đọc bài Nhân-nhật,
Bấy chốc thơ hay bỏ lay lắt!
Sớm nay đám giấy mắt mở coi.
Nhớ cũ lệ sa, tiếng ngâm cất.
Than ôi! tráng-sĩ thường hăng-hái.


  1. Ngày mồng bẩy tháng giêng,
337