Trang:Tục ngữ, cổ ngữ, gia ngôn.djvu/55

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 53 —
  1. Người đời của chung.
    Của xây vần, có thơ rằng : Nhứt đái thanh sơn kiểng sắc u, tiền nhơn điền thổ hậu nhơn thu, hậu nhơn thâu đắc mặc hoan hỉ, cánh hữu thu nhơn tại hậu đầu
  2. Người đời của tạm.
    Chiếu ứng với câu của vắn mặt dài, hay là của ăn hay hết người còn thấy nhau.
  3. Người đời khác thể là hoa, sớm còn tối mất nở ra lại tàn.
    Cũng là câu hát. Chẳng ai lột da sống đời.
  4. Nguy bất nhập, loạn bất cư.
    Hiểm chẳng vào, loạn chẳng ở. Nghĩa là phải lánh nơi nguy hiểm.
  5. Nhà giàu đứt tay cũng bằng ăn mày đổ ruột.
    Thường nhà giàu có động, sự gì một chút, thì sự thể lo lắng nhộn nhàng cũng bằng việc trọng đại.
  6. Nhà nghèo biết con thảo, nước loạn biết tôi ngay.
    Nguyên câu chữ rằng : Gia bần tri hiếu tử, quấc loạn thức trung thần.
  7. Nhắm em xem chợ.
    Phân biệt trọng khinh; đối với câu coi mặt đặt tên.
  8. Nhàn cư vi bất thiện.
    Ỡ không là đều chẳng lành. Hễ ở nhưng thì hay làm quấy cũng như ăn no sanh sự.
  9. Nhẫn nhứt thì chi khí, miễn bá nhựt chi ưu.
    Nhịn khí bất bình một thuở, khỏi lo sợ trăm ngày ; cho nên người ta nói một câu nhịn bằng chín câu lành. lại rằng : Thối nhứt bộ tự nhiên khoan.
  10. Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục.
    Vào sông theo khúc, vào nhà theo tục. — Tới dâu phải chìu theo thói phép đó.
  11. Nhảy cao đá lẹ.
    Nghĩa là có tài, hay là đang lúc bay nhảy.
  12. Nhẹ bằng lông quăng không đi, nặng bằng chì quăng xa lắc.
    Việc nhẹ bằng lông mà vụng toan thì hóa ra nặng như thái sơn, mà cất không nổi ; dẫu việc nặng bằng chì, mà biết thế lo thì trở nên nhẹ như hồng mao và quăng ném như chơi. Việc dễ hóa khó, cũng như cái lòng nhẹ, không có thế quăng.
  13. Nhĩ ngả vô thù.
    Mầy ta không không can cập, nghĩa là hai bên không có ăn thua.
  14. Nhi tôn tự hữu nhi tôn phước.
    Con cháu nghỉ có phước con cháu. Có phước thì ắt là phải có phần, chẳng khá bôn chôn, lo một sự làm giàu cho con cháu.