Trang:Tục ngữ, cổ ngữ, gia ngôn.djvu/22

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 20 —
  1. Cứu một người dương gian, bằng một vàn âm ti.
    Cứu sống cấp hơn cứu chết ; cứu người còn sống, ơn trọng hơn cứu người khuất mặt.
  2. Cửu tử nhứt sanh.
    Trong mười phần, phần chết hết chín, phần sống có một. Ngặt nghèo, không còn trông sống.
  3. Cứu vật vật trả ơn, cứu nhơn nhơn trả oán.
    Nhơn tình đen bạc, không bằng con ngoại vật.

Đ

  1. Đa đa ích thiện.
    Nghĩa là nhiều chừng nào, càng thêm hay chừng nấy.
  2. Đa hư bất như thiểu thiệt.
    Nhiều óp, chẳng bằng ít chắc ; có câu rằng : quí tinh bất quí đa, thì là dùng ròng chẳng quí nhiều.
  3. Đa ngôn đa quá.
    Nhiều lời nhiều lỗi, cho nên người khôn, hay cẩn thận lời nói, bằng có mở miệng, thì ngôn tất hữu trúng.
  4. Đa tài lụy thân.
    Tài nhiều thì luống nhọc mình : Chữ tài ấy có hai nghĩa, một nghĩa là của cải, một nghĩa là tài năng ; người ta hay lấy nghĩa trước, một sự lo đặng lo mất, thì cực biết mấy, huống chi có người phải chết vì tiền của.
  5. Đá kêu rêu mọc.
    Hiểu nghĩa là chậm trễ, lâu lắc thái quá.
  6. Đắc chi dị, thất chi dị
    Đặng đó dễ mất đó dễ, cả công danh phú quới đều như vậy ; hễ đặng vô cớ thì mất cũng vô cớ.
  7. Đắc Lũng vọng Thục.
    Đặng đất Lũng-tây trông lấy Ba-thục, chỉ nghĩa là tham đắc vô yểm.
  8. Đắc sũng ưu nhục.
    Đặng yêu lo nhuốc, hễ đặng kẻ yêu vì, thì phải lo bề xấu hổ, không nên tự đắc.
  9. Đái đầu ông xá.
    Quen thói dể ngươi. Tích nói ông Xá là một vì quan hiền lành, thường đi việc quan, qua lại dưới cội cây, có đứa thiểu niên trèo lên ngọn cây, mà đái xuống đầu ông ấy, ông ấy không nói gì ; đứa thiểu niên đặng mợi cứ đái hoài, chẳng ngờ đụng nhằm ông quan khác dữ, liền bắt nó mà chém đi.