Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/61

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 381 —

lườm lườm sáng hoắc như hột châu, hai gò má rần rần ửng đỏ, lưng đeo đoãn kiếm, mình mặc võ trang, khí sắc hầm hầm như một con sư tữ rất dữ, rồi nói cách nghiêm-nghị rằng:

— Công-chúa Ngọc-Duệ đả đứng trước mặt ngươi đây, Công chúa Ngoc-Duệ chính là ta đây.

Nguyễn danh-Tập nghe nói dường như một tiếng sấm sét thình lình nổ chạt vào tai, làm cho chàng-ta rùng mình một cái, ngơ ngẩn nhu giấc chim bao mới tỉnh, rồi hai mắt trợn lên tròn như ốc bưu, ngó sững Công-chúa không chớp mi mà hõi rằng:

— Nếu vậy nàng là Công-chúa Ngọc-Duệ, quyết đến đây mà giết ta sao?

— Phải, ta đến đây quyết giết một tướng Tây-sơn là ngươi, mà báo thù cho chồng ta, ta đến đây quyết giết một kẽ nghịch cũa giặc mà báo oán cho anh ta, và giải thoát cho ta luôn thể, ta không thèm giết ngươi về cách núp lén, mà ta muốn giết ngươi về cách chán chường, ta quyết một mạng ta đối với một mạng ngươi đỗ máu giữa đây, ấy là việc bí-mật của ta nói cho ngươi biết đó.

Nguyễn-danh-Tập nghe mấy lời khí khái cũa công-chúa nói, thì sắc mặt nữa đỏ nửa xanh, nửa kinh nửa giận, liền kêu lớn một tiếng: « quân bây », rồi xốc lại nơi bàn, chụp lấy cây gươm, rút ra, nhưng rút vừa khỏi vỏ, thì công-chúa đã tuốt ngọn đoãn đao bên lưng, nhãy lại một cái lẹ như con cọp.

Nguyễn-danh-Tập mới vừa hươi gươm quyết chém công-chúa, thì ngọn đoãn đao cũa Công-chúa