Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/5

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 325 —

biết thì sanh sự khó lòng, vậy xin Công-chúa đễ hai tôi qua đó thám thính động tịnh cho, chẳng cần gì Công-chúa phải xông pha vào chổ binh đao chiến địa.

Công-chúa nói: việc nầy là một việc trọng yếu, ta làm một viên chũ tướng, mắt ta phãi thấy cái địa thế của giặc, đóng binh chỗ nào, và phãi biết binh giặc hư thiệt nhiều ít thế nào, nên bỗn thân ta phãi đi mới được, hai ngươi cứ việc theo ta không sao phòng ngại, nói rồi Công-chúa với hai thễ nữ lên ngựa ra đi.

Đi đặng một đổi, cách xa đồn chừng ít dậm, kế tới một khoãn rừng cây rậm rạp, Công-chúa với hai thễ-nử cởi ngựa đi chậm chậm dựa nơi mé rừng, bổng nghe tiếng lá khô kêu rạo rạo trong rừng, kế thấy một người ở trong bụi cây nhãy ra, tay cầm gươm, tay cầm đèn, dọi qua một cái rồi mất.

Công-chúa liền la lên một tiếng « đàng ta », thì thấy tên kia đã nhãy tới trước mặt công-chúa, và cúi đầu rồi chống gươm đứng dựa bên đường hầu đón, Công-chúa với hai thễ-nử liền giục ngựa tới và hỏi tên ấy rằng:

— Phục binh của ta ở đâu?

Tên ấy đáp rằng: Bẩm công-chúa phục binh đều núp trong đám rừng nầy.

— Nãy giờ ngươi có thấy quân giặc léo hánh đến đây chăng?

— Bẩm công-chúa, nãy giờ chúng tôi núp trong rừng nầy rình coi, mà chưa thấy chúng nó léo tới.

Công-chúa nghe tên ấy nói vậy, liền lấy tay khoát ra một cái và bão rằng: