Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/37

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 357 —

đứng cặp hai bên, xem bộ tịch rất hùng hùng củ củ.

Kế đó người cởi ngựa ô-chùy huơi thương xốc tới rồi kêu lớn lên rằng:

— Ta là Châu-văn-Tiếp, nảy giờ ở đây chờ bây đả lâu, vậy bây phải hiến nap cả thảy mấy chục xe lương nầy cho ta, thì ta dung thứ mạng cho, bằng nghịch ý ta, thì chúng bay không còn một đứa.

Ta nghe tới tên Châu-văn-Tiếp thì đả rụng rời, biết là một người võ dỏng tuyệt luân, anh hùng xuất chúng, nhưng chẵng thấy quân mả chi hết, thì nghĩ thằm rằng: Va đi một mình với hai tên bộ hạ chẵng có binh gia, còn ta thì quân sĩ hơn năm mươi, vậy ta đánh liều một trận thử coi, chẵng lẽ bó tay mà chịu, ta nghỉ như vậy, rồi giục ngựa huơi thương, đốc quân xốc tới xáp chiến; nhưng Châu-văn-Tiếp chống giáo đứng trơ, nghiểm nhiên như một thiên-thần, chẳng thèm rúng động chi hết, bổng nghe Châu-văn-Tiếp kêu lớn lên rằng;

Dương-hùng và Châu-Hỗ sao chưa ra tay còn đợi chừng nào? kêu vừa dứt lời, bổng thấy một vòng dây phía sau quăng tới vấn cã mình ta, rồi giựt ngược lại sau một cái rất mạnh, làm cho ta đương ngồi trên ngựa, tức thì té nhào xuống đất, thì thấy hai tên hành-khách hồi nãy, nhãy tới rút gươm đưa ngay cổ ta, và trợn mắt lườm lườm mà nói cách nghiêm nghị rằng:

— Ngươi hảy truyền cho quân nhơn bỏ hết gươm giáo xuống đất, mà hàng đầu cho mau; nếu bất tuân thì ta khai đao cho ngươi lập tức, mau, mau.

Ta thấy hai mũi gươm chỉ ngay vào yết hầu, thì hồn tiêu phách táng, biết không thế gì cự được