Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/29

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 349 —

gió thoãn tới ồ ồ, thổi qua lạnh ngắc, và phưởng phất bay ra nhửng mùi rất hôi tanh lạ thường, thật là một trận gió rất tanh, làm cho chúng ta đều phải nín hơi bịt mủi.

Nguyển-danh-Tập bèn kêu ta mà nói nhõ rằng:

— Chắc nó, chắc nó, chúng ta phải nghiềm súng cho sẵn, và bão mấy tên tùy tùng phải tuốt gươm ra, núp theo mấy đống xương voi, phòng khi hửu sự mà cự chiến.

Mấy tên quân vâng lịnh lại núp theo sau đống xương, mà sợ đả run en phát rét, còn ta với Nguyển-danh Tập ực thêm hai cốc rượu nữa cho tráng kiện tâm thần, nhưng hai hàm răng cũng cứ khua nhau nghe kêu cấm cốp.

Hai sải kia nghe nói cũng lạnh mình, rồi thúc rằng:

— Hòa-thượng hảy nói mau cho chúng tôi nghe coi yêu quái ấy sẽ ra thế nào,

Hòa-thượng trợn cập mắt ốc bưu lên ngó hai sải và nói cách tỉnh tề rằng:

— À, thật quái gở lắm, thật ghê gớm lắm, nếu hai chú lúc ấy ở đó, thế cũng bay mất tâm-hồn, mà ngã lăng té xiễu.

Hai sãi nghe nói rất lạnh mình, rồi lại thúc rằng:

— Hòa-thượng nói đi, hai tôi muốn nghe chuyện con yêu quái rất ghê gớm ấy.

Hòa-thượng quay đầu dòm ra ngoài trời một hồi và day lại ngó lên trên chùa, lóng tai nghe chi một chút rồi hỏi hai sãi rằng: bây giờ ước chừng mấy canh?