Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/28

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 348 —

cập ngà để riêng ra, đặng khi trở về lấy mà dâng cho vua Tây-sơn để làm kỹ niệm.

Đó rồi cả thãy mấy anh em kéo nhau lần lần đi tới, đi được một đổi, bỗng thấy hang ấy trổ làm hai ngách, một ngách trổ ra phía tả, còn một ngách ăn qua phía hữu; đến đó đường hang phân làm hai ngả, ta và Nguyển-danh-Tập đương đứng bàn tính, chưa biết phải đi đường nào, xảy nghe những tiếng ồ ồ ở đâu lần tới, ban đầu còn nghe tiếng ấy xa xa, một chút đả nghe ào ào gần tới, mấy tên quân thảy đều sắc mặt tái xanh, vía hồn mất hết, kêu lên mà rằng: Hai ngài ôi, chết, chết, yêu quái đi tới ồ ồ kia cà.

Ta cũng hải kinh chắc là yêu quái đi tới, liền bước lại hỏi Nguyển-danh-Tập rằng: Anh có biết tiếng gì ồ ồ đó không ?

Nguyển-danh-Tập cũng tái mặt mà đáp rằng:

— Không biết tiếng gì lạ quá, mà nghe rền dội cả hang.

Ta lại nói với Nguyển-danh-Tập rằng: cái tiếng ấy chẵng bao lâu nữa, thì sẽ tới đây, vậy thì bảo quân tùy tùng phãi lấy đèn chai đốt thêm cho sáng, rồi chúng ta núp theo hai bên kẹt đá, đặng để rình coi, nếu quã yêu quái đến, thì hắn thấy lữa cũng chẵng dám lại gần, còn mình thì núp theo kęt tối dòm ra, đặng coi yêu quái thế nào cho biết.

Nguyển-danh-Tập nghe ta nói vậy liền đáp rằng: Anh nói phải đa, phàm yêu quái thấy lửa sáng thì có lẽ phãi sợ mà chẵng dám lại gần, nói rồi truyền cho mấy tên quân, lấy đèn chất lại mot đống, rồi đốt cháy rần rần, chói ra sáng rỡ, kế có một luồng