vía kinh hồn, chẳng dám cự chiến, rồi cả thảy đều bị quân mai phục của Công-chúa bắt hết.
Khi công-chúa về tới dinh ra giữa thính đường, thì quân đao-phủ đả dẩn tướng giặc là Lê-văn-Quang vào dinh.
Lê-văn-Quang ngó lên thấy công-chúa ngồi trên ghế cao, oai nghi trầm tịnh, sắc diện nghiêm trang, hai bên có hai thế-nử Bạch-Yến với Huỳnh-Anh, đều đai kiếm mang gươm, đứng hầu tề chỉnh, thì nghỉ thầm rằng:
— Khi nảy ta gặp người nầy trên núi, ngở là mội người tướng sỉ tầm thường, chẳng dè là Ngọc-Duệ công-chúa, ta đã nghe danh bấy lâu, nay mới thấy đây, thật là đáng một viên nử-tướng, nghi biểu đường đường, lại có vẽ thuyền quyên quốc-sắc, nghĩ vậy rồi theo quân đao-phủ buớc vào thính đường yết kiến.
Công-chúa thấy thì hõi rằng:
— Ngươi tên chi, và làm chức gì của giặc Tây-sơn Nguyễn-Nhạc?
— Thưa, tôi là Lê-văn-Quang làm chức thiếu-úy.
— Còn chánh tướng đạo binh ấy là ai?\
— Thưa chánh tướng của đạo binh Tây-sơn nầy là Nguyển-văn-Kiêm.
— Đạo binh cũa Nguyển-văn-Kiêm quân sĩ ước đặng bao nhiêu? ngươi hãy nói thiệt ta nghe, bằng nói sai lời, thì ta không dung ngươi được.
— Thưa, đạo binh nầy chĩ có một ngàn mà thôi.