Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/86

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 316 —

nước, ra mà gánh một trách nhậm, rất khó nhọc rất nặng nề, tuy chưa biết kết cuộc thế nào, song cái phận làm thần tử như phu-tướng ngày nay, đối với xã-tắc, đối với sơn-hà, thì cũng được gọi rằng một bực trung thần nghĩa sĩ.

« Vậy thiếp xin phu-tướng cất bớt cái lòng ái-tình phu phụ, mà đổi làm một khối ái quốc tinh thần, dẫu chúng ta cách xa nhau vạn thủy thiên sơn, cũng gìn giữ một tấm cang trường thiết thạch.

« Thiếp tuy là một gái thân bồ vóc liễu, nhưng cũng biết cái phận sự đối với nhà với nước thế nào.

« Nghĩ cho trong lúc loạn ly điên bái, quốc bộ gian nan như vậy, làm một gái thượng lưu như thiếp, cũng nên dẹp cái nghề soi gương điễm phấn nơi chốn khuê phòng, mà học theo cái tài lước đạn xông tên, trên đường hoạn nạn, chẳng lẽ cứ theo thói hẫn hờ lơ lãng, cũa phụ nữ thường tình, mà đễ cho tiếng đời chê rằng là bọn yếm mang quần vận.

« Vậy xin trên phu-tướng phải ra công phò nguy tế khổn, hết sức cùng vua, dưới tiện thiếp cũng nguyện trải mật phơi gan, một lòng tiết nghỉa. »

Tiện thê NGỌC-DU công-chúa kỉnh bái.


Công-chúa viết thơ rồi phong lại và đưa cho tên quân nhơn bão phải lập tức đem về trao lại cho Nguyễn-hữu-Thoại.

Tên quân vâng lịnh lãnh thơ, rồi từ giã công-chúa trở về Rạch-giá.

Lúc bấy giờ công-chúa ỡ thủ đồn Bình-Hóa, thường thường mổi bữa đem quân ra đồng diển dượt trận