Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/85

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 315 —

binh cứu viện, nắng mưa đất khách, non nước dậm trường, dẫu rằng vạn khỗ thiên lao, ta cũng chẳng nài khó nhoc, vậy xin phu-nhơn ở nhà, gìn giữ thành trì, và bão toàn thân thể.

« Quân Tây-sơn đương lúc binh cường tướng dỏng, còn binh ta thì sức yếu thế cô, nếu chúng nó đem binh xâm lược Biên Hòa, thì phu-nhơn phãi kiếm nơi tỵ nạn đồn binh, chẳng nên cùng chúng nó tranh phong giao chiến.

« Hai ta tuy là xa cách nhau, kẽ phương trời người góc biển; nhưng mà tấm lòng vẫn gần nhau, như khi truớc ngỏ lúc bên phòng.

« Xin phu-nhơn trầm tư thẫm đoán, liệu lượng mà ứng biến tùy cơ, cho yên lòng kẽ trỗi bước quang hà, ngàn trùng diệu vợi. »

Tiện phu NGUYỂN-HỮU-THOẠI cẩn ký


Công-chúa xem thơ rồi lại văn phòng lấy bút nghiên viết một phong thơ trã lời cho Nguyển-hữu-Thoại như vầy:

« Thiếp đặng tin phu-tướng phụng mạng sang Xiêm, cầu binh cứu viện, cái tin ấy thiếp mới xem qua, thì chẳng xiết lo buồn, nhưng xét lại, thì vui mừng hớn hỡ, buồn là buông đôi ta phải quang hà cách trở, nhạn bắc hồng nam, kẽ thì chiếc bóng song the, thãm nỗi phòng lang vắng vẽ: người thì một mình đất khách xiết bao mưa nắng giải dầu.

« Nhưng mà, mừng là mừng trong lúc quốc bộ gian nan, nước nhà hữu sự, mà được một người trung thần kiệt sỉ như phu tướng, hết lòng vì