Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/82

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 312 —

Xiêm, cầu binh cứu trợ, giữa đường gặp quân Tây-sơn và Cao-man ngăn trở, Nguyễn-hửu-Thoại cự chiến với chúng nó, chẳng dè rủi bước sa xuống vực sâu mà thác rồi, và Cao-phước-Trí cũng bị tữ trận, nên con vào thưa cho mẹ hay.

Vương-mẩu nghe nói thì bủng rũng tay chơn, mặt liền biến sắc, và Ngọc-Du công chúa nghe vậy cũng sửng sờ, rồi Vương-mẫu ứa lụy mà than rằng:

Vương-nhi con ôi! thật là cuộc đời trắc trở, vận nước đão điên, cũng tưởng sai Nguyển-hửu-Thoại qua Xiêm cầu binh cứu trợ, chẳng dè lòng người muốn vậy, mà trời chẳng khứng cho, khiến cho Nguyển-hữu-Thoại gặp sự rủi ro, mà phải giữa đường bõ mạng, thật thảm thương thay cho Nguyển-hửu-Thoại là một tướng tâm phúc của nhà ta, nay đã thác rồi, thì con ta là Ngọc-Duệ ở đồn Bình-Hóa, thế cô sức yếu, thân gái một mình, nếu quân giặc Tây-sơn đem binh xông lên thì chưa biết lành dữ thế nào đây nữa.

Nguyển vương nghe Vương-mẫu nói, thì vòng tay thưa rằng:

— Thưa lịnh mẹ em con là Ngọc-Duệ tuy là liểu-bồ phận gái, song con xem nó có tánh khẳng khái cang cường, nếu nó nghe chồng nó là Nguyễn-hửu-Thoại bị thác về tay quân Tây-sơn, ắc là nó lo báo oán rữa hờn mà đem binh đối địch cùng giặc, mẹ nghĩ mà coi, một trận thủy chiến tại Saigon, ta có hùng binh mấy vạn, chiến tướng dư trăm, mà còn không thắng đặng quân giặc Tây-sơn kia thay, huống hồ một sức gái yếu đuối như em con, một đồn nhỏ mọn như đồn Bình-Hóa, thì có thế gì mà cự đương cho nổi.