Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/76

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 306 —

trước con ngựa đã sụp vào mé vực, rồi nhũi đầu xuống, chỗng đít lên, tức thì Nguyển-hữu-Thoại vừa người vừa ngựa, đều nhào lăng xuống một cái vực sâu thâm thẩm hơn mười mấy trượng.

Cao-phuớc-Trí thấy liền la lên một tiếng trời ôi! Nguyển-Huynh đã bị sa xuống vực sâu kia rồi.

Trần-xuân-Trạch nghe liền thôi đánh, nhảy ra đặng lại cứu Nguyển-hữu-Thoại, nhưng không thấy Nguyển-hữu-Thoại ở đâu, chĩ thấy đá đơm chởm chởm, vực thẩm mù mù, dầu cho mình sắt da đồng, mà sẩy bước vào đây, thì cũng phải xương tàn cốt rụi, kế thấy dưới xa, thây nằm một đống, người ngựa ngổn ngang, thì biết Nguyển-hữu-Thoại đã chết rồi, không thế cứu đặng, ôi! thãm thay cho Nguyển-hữu-Thoại, mạng xuống suối vàng, hồn theo mây bạc, trong lúc vận nước gian nan, mà mất một tướng tài thì biết bao là uổng.

Tướng Tây-sơn với hết thảy quân Caoman, thấy Nguyển-hửu-Thoại, vừa người vừa ngựa, nhào xuống vực sâu, thì đều ngó sững sờ, còn Trần-xuân-Trạch với Cao-phước-Trí thấy cái cãnh ngộ hung ác như vậy, thì xiết bao là ruột héo gan xàu, rồi đứng mà ngẫn ngơ hồn phách.

Thảm thay cho Nguyễn-hữu-Thoại là một viên kiện tướng cũa đức Nguyển-vương, trí dỏng gồm tài, côn quyền đủ sức, rủi thay cho gặp lúc thời nguy vận kiễn, hoa chí tai lâm, sa cơ một phút mà phải tuyệt mạng nơi chổ vực thẩm khe sau nầy, thì nghĩ mà đau đớn mà thảm buồn, cho sự sống thác của con người như bọt nước ngoài sông, ngọn đèn dưới gió.