Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/75

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 305 —

Vậy nếu ngươi là một người có gan đởm anh hùng, thì nguơi hảy mở đường thong thã cho ta đi, bằng ngươi là kẽ nhát gan, thì cây gươm nầy sẽ thay mặt cho ta mà đối đáp cùng ngươi, còn ta thì không cần nói một lời chi nữa với một người không anh hùng khí phách.

Tướng Tây-sơn nghe nói thì lửa giận phừng gan, liền truyền cho hai tuớng Cao-man và quân nhơn áp lại nã tróc Nguyển-hữu-Thoại.

Nguyển-hữu-Thoại, Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí đều tuốt gươm cự chiến một trận rất dử, còn quân Cao-man ba phía áp tới phũ vây.

Nguyển-hữu-Thoại một tay cầm trường thương, một tay cắp đoãn kiếm, tã xông hữu đột, lớp thương đâm, lớp dao chém, xung xăng như một con sư tữ vùng vẩy ở giửa trùng vây.

Hai tướng Cao-man xốc lại đâm nhầu Nguyển-hửu-Thoại, Nguyễn-hữu-Thoại một tay cầm thương thích tên tướng Cao-man một cái, té nhào xuống ngựa, còn một tay hươi gươm chém sã tướng kia một gươm ngang vai, máu ra lai láng, tướng nầy thất kinh giục ngựa chạy liền, Nguyễn hữu-Thoại rược theo bồi thêm một thương chết tươi, rồi giục ngựa lước tới, đặng chạy thoát qua đèo, chẵng dè tướng Tây-sơn núp bên gộp đá, thấy Nguyển-hữu-Thoại chạy qua, liền rường súng bắn ra một phát, trúng đùi con ngựa của Hữu-Thoại.

Ngựa nầy bị một mũi súng rất đau, hoãn kinh vụt cất bốn vò nhảy ra lề đường, Nguyển-hữu-Thoại thấy ngựa nhảy ra ngoài vực sâu, liền hai tay gò cương giựt lại một cái, nhưng rũi thay hai cẳng