Đây nhắc lại khi quan Tây-sơn là Huỳnh công-Thiệu sai tướng lên hiệp với quân Caoman, rồi dẫn một đội quân hơn năm chục, gươm giáo súng ống đều đủ, và phân làm hai tốp, mot tốp thì ngăn đón đường lên Biển-Hồ, còn một tốp thì tuần phòng theo đèo Xuyên-bù-Nốc.
Khi anh em Nguyển-hửu-Thoại lên tới đèo Xuyên-bù-Nốc, ngó lên thấy cao san tuấn lãnh, dòm xuống thấy vực thẳm khe sâu, gộp đá cheo leo, sường non dựng ngược, xem lại con đường uốn éo quanh co, hình như một con rắn rất dài, nằm dựa theo bên hông núi.
Lúc bấy giờ Trần-xuân-Trạch bước lại đứng bên lề đường, dòm xuống thấy một vực sâu thăm thẳm, hơn mấy mươi trượng, thi giựt mình thối lại, rồi kêu mấy anh em mà nói rằng: Cái đèo nầy nguy hiễm lắm, các anh em chẳng nên giục ngựa chạy mau, và day lại kêu quân mà dặn rằng:
— Chúng bay phãi đễ ý đề phòng, từ từ mà tới, chẳng nên chạy mau, nếu rủi sẩy bước sa chơn xuống chổ vực nầy, thì ắc là thịt nát xương tan không còn một miếng.
Đó rồi các anh em đều gò ngựa kềm cương, từ từ di tới.
Kế thấy một tốp quân Caoman hơn ba chục đứa, trong núi rần rần kéo ra, rồi chận đường cãn lại, trong đó lại thấy một tướng Tây-sơn và hai tướng Caoman đều cởi ngựa đứng trước.
Nguyễn-hữu-Thoại thấy thì biết tướng Tây-sơn hiệp với tướng Caoman tìm mình mà bắt. Ba anh