Kế thấy trong rừng hai ba người cầm dao xách mát lấp ló đi theo, người đàn bà ấy thấy thì kêu và nói:
Dục căng-Then, ta bão mi đi đi, đừng sanh sự mà ta phãi bị chúng nó giết chết, mấy tên kia nghe nói liền lần lần đi mất.
Khi ra khỏi tháp một đổi xa xa, Nguyễn-hữu-Thoại thấy không có việc chi xãy đến, bèn day lại nói với Cao-phước-Trí rằng:
Chúng ta bây giờ đã ra khỏi chổ hiểm nguy cường đạo ấy rồi, vậy thì chúng ta tha con đàn bà nầy về cho rãnh, đặng lo giục ngựa buông cương, nếu để diêng trì ngày giờ, thì biết chừng nào chúng ta mới qua tới nuớc Xiêm mà xin binh cứu viện.
Trần-xuân-Trạch nói:
— Thôi, chúng ta giết phức con ác phụ nầy đi, cho bớt một quân cường đạo, để nó làm gì mà báo hại thiên hạ.
Nguyển-hửu-Thoại nói:
— Chúng ta là một bọn tu mi nam-tử, hào hiệp trượng-phu, sá gì một con đàn bà quần vận yếm mang, mà ta không lấy lượng hải hà, dung thứ cho nó, vả lại chúng ta đã hứa với nó rằng: nếu quân cường đạo không sanh sự nghịch thù cùng ta nữa, thì chúng ta sẽ tha nó. Vậy thì chúng ta chẳng nên thất ngôn, nói rồi liền bảo quân mở trói thả đi.
Đó rồi các anh em với ba tên quân nhơn, dơ roi giục ngựa, dậm quang sang, bương bả bước anh hùng; giải nắng dầm sương, cuơng tuấn mả, thẵng xông đường hiểm trở. Còn con đàn bà ấy