Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/66

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 296 —

oai thế rằng: mi hảy đưa tay ra cho mau đi, không thì, ta khai đao mi lập tức.

Con đàn bà nầy thấy Cao-phước-Trí mạnh mẽ phi thường, không thế gì chống nổi, liền ríu ríu đưa tay.

Cao-phước-Trí tức thì lấy dây trói lại, và bão đứng dậy rồi nói rằng:

Mi muốn tánh mạng mi còn, thi mi phải ở đây cho tới khi chúng ta đi khõi tháp nầy, rồi ta sẽ tha mi, mà nếu mi để cho mấy thằng cường-đạo kia còn kiếm chước ám hại chúng ta, hay là còn làm đều chi cướp đoạt của ta, thì ta sẽ rẳng đầu mi trước, rồi sẽ giết cã bọn mi không chừa một đứa.

Trong khi Cao-phước-Trí đánh vật với con đàn bà cường đạo này, thì Nguyển-hửu-Thoại bão Trần-xuân-Trạch lại đứng giử chổ miệng hầm, còn Hửu-Thoại xách súng ra mở cửa sau, đặng coi quân cường-đạo chạy ra chổ nào, nhưng không thấy chi hết.

Nguyễn-hửu-Thoại liền day mặt qua phía rừng, chổ mấy tên quân giử ngựa, rồi bụm tay nơi miệng, kêu lớn một tiếng, tức thì mấy tên quân, mổi đứa tay cầm trường thương, cởi ngựa rần rần chạy tới như giông.

Nguyễn-hửu-Thoại bèn nhảy lên ngựa mình, rồi dắt mấy đứa quân nhơn chạy một vòng chung quanh tháp ấy, đặng kiếm coi quân cường đạo đi đâu, nhưng kiếm cùng mà không thấy chi hết.

Nguyễn-hửu-Thoại liền dắt quân trở lại cữa sau buớc vô, thấy Cao-phước-Trí và Trần-xuân-Trạch còn đứng giử lom lom một bên miệng hầm, phía