Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/60

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 290 —

bắt tôi, tôi liền chuyền qua cây kia rồi nhãy xuống hầm đá, chun tuốt vô bang, núp đó chờ nó xuống, sẻ đâm nó một dao đặng cáp-duồng[1] cho rãnh, nhưng bọn nó không xuống, rồi dắt ngựa trở về, nên tôi mới thoát về đây được.

Cao-phước-Trí với Nguyển-hửu-Thoại đứng ngoài cữa nghe chúng nó nói vậy, thì biết là bọn cướp ngựa hôm qua, và chổ nầy chắc là chỗ nhà cửa vợ con chi của nó.

Kế nghe người đàn bà hỏi rằng:

— Bọn nó đông lắm sao mà mấy anh đánh không lại?

— Bọn nó không đông, chỉ có sáu người với sáu con ngựa mà thôi, nhưng nó có vỏ nghệ, và có súng, nên đánh nó không lại.

Người đàn bà nghe nói thì vội vã đứng dậy hỏi rằng:

— Mà bọn nó là người nước nào?

Tên mặc áo xanh nói:

— Bọn nó toàn là người An-Nam hết cả, mà trong đó có ba người bộ tướng như người quan, còn ba tên kia là người quân lính chi đó.

Người đàn bà nghe nói, coi bộ hơ hải và nói rằng:

— Nếu vậy thì là bọn An-Nam ở trong chùa tháp đây chăng? Hai tên kia liền trợn mắt nheo mày ngó người đàn bà ấy chăm chĩ và hỏi rằng:

— Bọn Annam nào ở trong chùa tháp?

— Bọn nầy cũng sáu người cởi sáu con ngựa, và


  1. Cáp duồng là giết người Annam, tiếng Caoman kêu là Cáp duồng.