Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/6

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 234 —

rỏ ràng, chẳng phải tôi tưởng lộn nhìn lầm, xin quốc-vương chớ ngại.

Vậy xin quốc-vương quá bước vào chùa, đặng xem chơi cho biết.

Chất-Tri lấy làm lạ, rồi tự nghĩ rằng: sự ta tính về triều giết trừ quân nghịch đặng lên ngôi quốc-vương, song việc ấy chưa làm, mà sao sãi nầy lại xưng hô ta là quốc-vương như vậy, thế thì việc nầy chắc có trời phật giúp đỡ cho ta, nên mách bão sải nầy nói cho ta biết trước đó chăng?

Nghĩ vậy rồi vẻ mặt hân hoan, bước theo sãi ấy vào trong, thấy tường cao cửa rộng, thạch trụ lang cang, đá liển chặp chồng, liền lạc như tô như vẻ.

Chính giữa đền, có xây một tòa phật đài bốn mặt, một mặt ngó ra phía tiền, một mặt ngó ra phía hậu, một mặt day qua phía tả và một mặt day quá phía hửu, cả thảy bốn mặt đều có để tượng phật hình thần, toàn làm bằng đá, và chạm trỗ rất khéo.

Bên tả điện có xây một tháp cao lên mấy từng, và bên hửu điện cũng xây một tháp như bên tã điện, mỗi thạch trụ có hình như hình sư-tử, kỳ-lân, xem rất kỳ quang dị mục. Thật là:

Một nền cơ xảo đoạt thiên công,
Lầu tháp xây nên đá chập chồng.
Trường trải xuân thu ai biết mấy,
Đền đài vọi vọi tột trên không.

Cái cổ tích đền đài nầy, chẵng biết đời nào sáng tạo, mà lưu truyền lại trong nước Caoman, ngày nay đặng một chổ thắng cảnh danh-sơn như vầy, thì chẳng biết dường nào là quí báu.