Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/59

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 289 —

leo lét lòn theo kẹt cửa dọi ra, lại nghe tiếng nói lào xào rầm rỉ trong quán.

Nguyển-hửu-Thoại bảo Trần-xuân-Trạch đứng núp nơi gốc cây coi chừng, rồi đi với Cao-phước-Trí ẩn theo bóng tối, lần tới kẹt cữa, ghé mắt dòm vô, thấy người đàn bà chủ quán ngồi một bên, còn bên nây hai người đàn ông, bộ tướng vậm vở, một người mặc áo xanh cụt, vận chăn vén lên chi gối. một người mình trần, trên vai có nịt một cái băng, vải đen, vấn ra tới ngoài cánh chỏ, và thấy mấy lằng đen đen, chãy xuống chung quanh cái băng như hình vít máu, kế thấy người đàn bà day lại ngó tên ấy và hỏi rằng:

Còn mình làm sao mà nịt trên vai đó vậy?

Tên ấy nheo mày mà đáp rằng:

— Mày đừng hỏi, may không chút nửa tao củng phải chết mất bên mé rừng kia rồi, khi tao muốn cởi ngựa vào rừng, thì bị nó bắn tao một mũi trúng vai, tao nhắm thế không xong, liền bỏ ngựa nhãy xuống, chun tuốt vào rừng mà trốn, rồi bọn nó chạy lai giết chết thằng Nặc-Thôm, và rược theo anh Sốc-cà-Mung nầy mà bắt ngựa nó lại.

Người đàn bà nghe nói liền ngó qua người mặc áo xanh cụt là Sốc-cà-Mung mà hỏi rằng:

— Còn anh Sốc-cà-Mung, anh làm sao mà thoát khỏi bọn nó?

Tên mặc áo xanh day lại nói rằng:

— Thật quân An-Nam nó dử quá, khi chúng nó rược theo bắn tôi, thi tôi bỏ ngựa mau chơn nhãy phức xuống bụi mà trốn, chẳng dè bon nó theo kiếm, tôi bèn leo phức trên cây, chúng nó leo theo