Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/53

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 283 —

Ai nấy nghe rồi đều vổ tay bốp bốp mà cười rộ lên trong đường rừng om sòm, còn Cao-phước-Trí ngâm được thi rồi thì lấy làm đắc ý.


HỒI THỨ HAI MƯƠI HAI

Ghé phật tháp anh em ký túc,

Gặp tiền cừu trộm cướp hành hung.


Khi mấy anh em Nguyển-Hửu-Thoại qua khõi Đèo Ô-lặc một đổi, thì mặt trời đã vừa khuất núi, bỗng thấy phía trước có một cái quán nhõ, dựa đường.

Nguyển-Hửu-Thoại day lại nói với mấy anh em rằng:

— Trời đã gần tối, vậy chúng ta phải vào quán nầy cơm nước và kiếm chổ nghĩ đỡ một đêm, rồi sáng mai sẽ đi cho sớm, vì đường này nhiều chổ non cao truông vắng, rừng bụi quạnh hi, chúng ta chẵng nên trổi buớc trong lúc ban đêm, e gặp loài độc trùng ác thú, nói rồi các anh em liền dắt nhau vào quán, trong quán chẵng thấy chi la, chĩ có ít đùi thịt rừng, và ít ve rượu trắng, kế thấy một người đàn bà Cao-man phía sau bước ra, bộ tướng dình dàng, tay chơn kịch cợm, tóc hớt cụt cụt, nước da ngâm ngâm, môi trớt đầu quăng, cặp mắt có huầng như hai cái khoen, hai vú nhẩy lên vun xũn, mặt mày hung ác, mũi rộng răng hô, xem như một quĩ dạ xa, ở đâu hiện đến, rồi bước tới rão mắt ngó hết mấy người châm châm, và nói chi láp giáp không hiểu.