Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/45

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 275 —

hơn một triệu người, cũng là một họ cùng tôi hết cả, ấy vậy không phải tôi bà con đông đão lắm sao?

Trần-Xuân-Trạch day lại nói chơi rằng:

— Nếu vậy mấy thằng Caoman cướp ngựa hồi hôm đó, củng là bà con với chú mầy nữa sao! vì nó cũng họ Cao như chú mầy đó vậy.

Nói rồi cả mấy anh em đều cười rân trong đường rừng nghe thôi inh ỏi.

Nguyển-Hửu-Thoại nói: mấy anh em, khúc đường nầy ta xem núi non vắng vẽ, cây cối mịt mù, các anh em phãi giục ngựa chạy mau, và ghé mắt coi chừng hai bên rừng bụi, chẵng nên ơ hờ lơ lảng, mà ông bạc bà vàng nhảy ra thình lình, thì chúng ta không làm gì kịp.

Nguyển-Hửu-Thoại nói vừa dứt lời, bỗng nghe một luồn gió ở đâu ùng ùng thổi tới hơi khét mà vôi, ngó lại thấy hai con cọp rất to, một con vằn vện hàng khè, một con lòng lá trắng nõn, dường như hai vợ chồng của Chúa-Sơn-lâm đi thơ thẩn nơi mé rừng, mà nhàn du ngoạn cảnh.

Hai con cọp thấy mấy anh em Nguyển-Hửu-Thoại cởi ngựa đi tới, thì nhảy ra đứng chận giửa đường, bốn mắt long lanh. phóng xạ hào quang, ngó ra lườm lừom như bốn ngọn lữa đõ, rồi xừng lông dửng gáy, hã miêng nhăn nanh, bộ mặt hầm hầm, như muốn ra oai ăn tươi nuốt sống.

Nguyễn-Hửu-Thoại day lại nói với Trần-Xuân-Trạch và Cao-phước-Trí rằng:

— Hai con đại-trùng ác-thú nầy, coi thế muốn gây gổ hung hăng, vậy thì chúng ta phải xuống ngựa cho mau, mà đánh nó mới được, nói rồi ba