HỒI THỨ HAI MƯƠI
Đức-nguyễn-vương cầu xiêm cứu viện,
Nguyễn-hữu-thoại gặp đãng cường đồ
Đức Nguyễn-Vương lúc bấy giờ đã thế cùng binh nhược, không sức chống nổi với quân giặc Tây-sơn, các tướng thủ hạ còn chẳng đầy mười người, còn kẻ tùy tùng chĩ có ít trăm binh sỉ, nếu Nguyễn-Huệ rược theo, thì lấy gì mà ngăn đở.
Đức Nguyễn-Vương đương ngồi trầm tư mặc tưởng, liệu lượng cơ binh, kế vương-mẩu và hậu-phi với công chúa Ngọc-Du ở nhà sau bước ra.
Nguyễn-Vương liền đứng dậy cúi đầu chào Vương-Mẫu, rồi để ghế cho Vương-Mẫu ngồi, còn ngài và Hậu-phi ngồi lại một bên.
Vương-Mẫu ngó Nguyễn-Vương và nói rằng:
Vương nhi con ôi! mẹ xem quân giặc Tây-sơn thật là binh cường tướng dỏng, lại thêm pháo lẹ thuyền đông, một trận thủy chiến tại Nhà-Bè rất dử dằn như vậy, mà binh ta phải thua, thuyền ta phải hết, ngở là nhờ các đạo binh-bộ mà gìn giữ thành trì, chẳng dè binh bộ cũa ta cũng thất thủ Saigon kia rồi; quân Tây-Sơn lại đem binh truy tầm mẹ con ta rất nên nguy cấp, như vậy thì con lo liệu làm sao?
Vương-nhi con ôi! mẹ nghĩ mà thương hại cho Mạng-Hòe (Manuel) phải đốt tàu mà tự tữ, còn Huỳnh-thiêm-Lộc lại bị bại trận mà mạng vong. Các tướng tùy tùng thì ai ai cũng tận trung kiệt lực mà phò tá mẹ con ta đến đây, nhưng mà binh sỉ của ta bây