Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/24

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 254 —

Giặc Tây-sơn ta xem có Nguyễn-Huệ là một tay vỏ công đệ nhứt, chiến lược phi thường, cách dụng binh khiển tướng rất tài, ít người đối địch lại nỗi, chớ chi ta không mắt trấn thũ chỗ nầy, thì ta đem binh vào mà cứu viện Saigon họa may mới đặng.

Quan Tiếc-chế là Tôn-thất-Dũ nghe Châu-văn-Tiếp nói, thì nhướng mắt nheo mày mà đáp rằng:

— Tướng-quân nói vậy là khi bọn tôi vô dụng hết sao? vậy để tôi đem một đạo binh vào Saigon đối địch cùng Nguyển-Huệ mà tiếp cứu đức Nguyển-vương cho.

Châu-văn-Tiếp thấy Tôn-thất-Dũ khẵn khái đòi đi, thì nói rằng:

— Nếu quan Tiếc-chế tình nguyện đem binh cứu ứng, thì tôi mới yên lòng, song quan Tiếc-chế có gặp đạo binh Nguyển-Huệ thì phải cẫn thận đề phòng, chẵng nên khinh suất mà hư việc, nói rồi hạ lịnh sai hai tướng là Trần-xuân-Trạch và Trần-công-Chương mỗi người lảnh một ngàn binh theo Tôn-thất-Dũ mà tiếp ứng, còn Tôn-thất-Dũ đem một ngàn binh đi tiên phong, rồi cã ba đạo tức tốc tấn vào Giadinh.

Khi Tôn-thất-Dũ kéo binh tới Giadinh, gặp một đạo binh của tướng giặc Tây-sơn là Phạm-Ngạn làm chức hộ giá cho Nguyển-Nhạc, Hai đàng liền xáp binh hỗn chiến một trận.

Tôn-thất-Dũ cởi ngựa tới trước mặt trận, đốc suất quân sĩ nỗ lực đánh giết binh giặc chẵng biết bao nhiêu, kế đạo binh của Trần-xuân-Trạch và Trần-công-Chương củng rần rần kéo tới tiếp ứng.