Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/17

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 245 —

cho tổn tướng hao quân, lại e không bề thắng nổi.

Nói rồi truyền lịnh cho các tướng sắp đặt chiến thuyền, qua tháng ba năm nhâm dần (1782) bữa nọ nhằm lúc ban mai, trời vừa rựng sáng, trống đã tàng canh, bổng thấy dưới trại thũy binh, xẹt ra một ánh hào quang chớp nhán, rồi phun lên một lằng khói mịt mù, kết nghe ba tiếng đại bác thần công, nổ lên đùng đùng dường như trời gầm sấm dậy, tức thì ba đạo chiến thuyền cã thảy hơn một trăm năm chục chiếc đều trương bườm bọc gió, chạy bổng ra khơi. Nguyển-Huệ lãnh năm chục chiếc đi tiền đạo làm tiên phong, Nguyển-Nhạc lãnh năm chục chiếc làm chĩ huy tư-lịnh. Còn năm chục chiếc thì Nguyển-Kim lãnh làm hậu đạo để theo tiếp ứng.

Khi ba đạo chiến thuyền ra Qui-nhơn, thì chỉ thấy trời cao lộng lộng, biển rộng thinh thinh, mấy trăm lá bườm đua nhau bọc gió phùng ra, kéo ba đạo chiến thuyền, trường trên ngọn sóng mà đi, dường như một con trường xà, uống éo quanh co, xem rất xuê xoang oai vỏ.

Lúc ra ngoài xa, ngó lại thành đô Qui-nhơn, thì thấy non xanh nước biếc, cây cỏ mù mù, thẵng rẳng liền với chơn mây, như một lằng mực đen của thợ trời dăng theo mé đất, còn ngó ra ba đạo chiến thuyền, lại thấy một đám cạnh bườm trắng nỏn, phất phất phơ phơ, xem như một bầy cò, trải cánh sè lông, bay trên mặt biển.

Khi ba đạo chiến thuyền của Tây-Sơn gần tới cửa biển Cần-giờ, thì có mấy chiếc chiến thuyền của Đức Nguyển-Vương đi tuần dương, dọc theo mé