Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/15

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 243 —

Huệ, trấn thủ tại Phú-Xuân là Huế, đặng ngăn ngừa binh cũa chúa Trịnh ngoài Bắc.

Nước Nam ta lúc bấy giờ phân tranh ra làm ba nước, cũng như đời Tam-Quốc bên Tàu khi trước vậy.

Ngoài Bắc thì Trịnh-Sum xưng chúa, chĩ đễ cho vua Triều-Lê một biểu hiệu đó thôi, còn bao nhiêu quyền hành chánh trị, thì một tay chúa Trịnh đoạt thâu dành hết, cũng như Tào-Tháo đoạt quyền vua Hiến-đế thuỡ nọ vậy.

Mấy tĩnh Trung-kỳ thì Tây-sơn Nguyển-Nhạc xưng vương, mà chiếm cứ từ Huế sắp về Bình-định.

Còn trong Nam-kỳ thì đức Nguyển-Ánh xưng vương, mà chiếm cứ từ Bình-Thuận trở về lục tĩnh, ấy vậy chẳng phải nước ta lúc bấy giờ đã tam phân đãnh túc, và các cứ xưng hùng như đời Tam-Quốc đó sao?

Thật là: Nhản trung chiến quốc thành tranh tộc,[1]

Nhưng mà: Hải nội nhơn tài thục Ngọa-long.[2]

Khi Nguyễn-Nhạc xưng vương và sữa soạn kinh dinh thành đô tại Qui-Nhơn xong rồi, kế nghe tin Đỗ-thanh-Nhơn là một viên kiện tướng cũa đức Nguyển-Ánh, đã bị xữ tữ, thì vổ tay mừng và nói với các tướng rằng:

— Đổ-thanh-Nhơn chết rồi, thì ta không còn lo sợ gì nữa, liền truyền lịnh cho tam quân tướng sỉ, sắp sửa chiến thuyền, vận tải lương thão, và trạch


  1. Trước mắt các nước đánh nhau dành một con Hưu đời Tàu
  2. Nhưng mà ai giỏi được như Ngọa-long Khỗng-Minh đời Tam-Quốc?